-->

I am ...

an engineer,

a writer,

... and

a lover.

Tui là Quân,

Tui là 1 kẻ xấu xí, vô duyên, nhiều chuyện, lười biếng, hậu đậu, ngạo mạn, kiêu căng, ngang tàng, bướng bỉnh, bảo thủ, thù dai, cau có, khó chịu, đanh đá, dữ dằn, cộc cằn, lì lợm, hiềm khích, ganh tỵ, tiểu nhân, nham hiểm, ích kỉ, độc ác, tham lam … nếu bạn vẫn thích những điều đó từ tui thì tui rất vui được làm quen với bạn.

My Blog

Đồng tiền Vạn Lịch

Ngồi xem phim thiếu nhi với mấy đứa nhỏ thấy cũng vui vui. Những bộ phim trong series "Cổ tích Việt Nam" mà Phương Nam thực hiện cách đây cũng gần chục năm giờ coi lại thấy vẫn hay. Cái nét mộc mạc chân chất nhìn rất dễ thương của các diễn viên nhí. Bên cạnh đó cũng là dịp ngắm lại các diễn viên gạo cội bây giờ để xem hồi đó họ "trẻ" như thế nào. hehe

Hồi đó còn nhỏ xem phim thì cũng chỉ biết ngồi xem thôi không để ý nhiều đến các tiểu tiết xung quanh bộ phim. Truyện cổ tích thì chắc ít nhiều ai cũng có xem qua đôi lần. Coi thì ai cũng có coi nhưng hiểu cho hết được ngụ ý của người viết kịch bản thì có lẽ chẳng có mấy ai hiểu hết. Có thể nói những câu chuyện cổ tích của Nguyễn Đổng Chi đã hay thì qua bàn tay biên kịch của Nguyễn Đông Thức nó có thêm chút phần thi vị cho trẻ thơ vậy.

Dưới đây là bài hát trích trong tập phim "Đồng tiền Vạn Lịch". Câu chuyện này có ý nghĩa rất hay và bài hát này hay ở chỗ gom được hết những ý chính của câu chuyện. Có được một bài hát theo phong cách dân ca nhẹ nhàng, dễ nghe và phần lời cô đọng nội dung chuyện để lồng vào phim thì còn gì bằng. Tiếc là mình không kiếm ra được phần lời, còn ngồi nghe chép lại thì ... làm biếng quá. :D

Mình có copy về đây câu chuyện bằng tiếng Việt và bản bằng tiếng Anh do một bạn bên Bacbaphi dịch. Đọc thấy cũng hay đó chứ.


Ngày xưa có một người lái buôn tên là Vạn Lịch. Hắn ta buôn to, giàu có vào hạng nhất nhì trong nước. Hắn có ngót một trăm chiếc thuyền dùng vào việc chở hàng. Chiếc thuyền riêng của Lịch có buồng ăn, buồng nằm... Không khác gì nhà ở trên đất. Xung quanh chỗ ngồi trang sức bằng gấm vóc. Đồ đùng toàn bằng vàng bạc. Lịch có một người vợ trẻ và đẹp là Mai Thị. Trong những lúc đi buôn bán xa, hắn thường ngờ vợ không thực lòng với mình. Hắn hay xét nét từng li từng tí làm cho nàng tuy sung sướng nhưng cũng rất khổ tâm. Một hôm thuyền của Lịch đậu ở một bãi vắng. Mai thị ngồi trước mũi nhìn ra ngoài. Bỗng có một người đánh giậm ở đâu đến cạnh thuyền xin một miếng trầu. Mai thị thấy người đó đóng khố , mình mẩy lấm láp thì thương hại, hỏi thăm mấy câu rồi lấy mấy miếng trầu trong cơi vàng đem cho. Lịch đang ngủ chợt thức giấc thấy thế, cơn ghen nổi lên đùng đùng. Chờ cho anh đánh giậm đi khỏi, hắn gây chuyện với vợ rồi xỉ vả nàng thậm tệ. Mặc dầu Mai thị thề thốt hết lời nhưng hắn không nghe. Hắn trả xống áo cho nàng, vứt cho một thoi vàng, một thoi bạc và đuổi đi ngay.

Mai thị bơ vơ một mình trên bãi biển. Nàng gặp lại người đánh giậm bèn gạt nước mắt kể lể sự tình. Anh chàng đánh giậm ngẩn ngơ cả người, không hiểu ra làm sao cả. Khi biết anh ta chưa có vợ lại sống một thân một mình, nàng bảo:

- Hắn bảo tôi dan díu với anh. Do là số tôi không lấy được kẻ giàu sang, tôi xin lấy anh làm chồng, dù có khổ sở thế nào đi nữa tôi cũng chịu được. Chúng ta sẽ làm ăn nuôi nhau. Anh chàng đánh giậm không biết từ chối thế nào, cuối cùng dẫn người đàn bà kia về túp lều của mình dựng bên bờ sông. Và họ trở nên vợ chồng. Hàng ngày chồng vẫn làm nghề cũ, còn vợ thì ở nhà chăn nuôi gà vịt. Tuy nghèo nhưng họ sống êm ấm, không xô xát với nhau bao giờ.

Ba năm trôi qua. Một hôm trời mưa, chồng rỗi việc ở nhà, vợ ngồi vá áo. Chồng thấy đàn gà thi nhau mổ thóc ở thúng, sẵn có thỏi vàng của vợ trong thúng khâu, hắn không biết là vật gì liền cầm lấy ném đàn gà. Chẳng may ném mạnh quá thỏi vàng văng luôn xuống sông. Thấy vậy, vợ trách chồng:
- Kìa, người sao mà ngu đần thế! Anh có biết anh vừa ném cái gì không? Chồng đáp gọn lỏn:
- Chả biết.
- Đấy là vàng quý nhất ở trên thế gian đấy.
- Thứ ấy thì thiếu gì. Những lúc bắt cá ở một vũng kia tôi vẫn nhặt được luôn nhưng không biết dùng làm gì nên lại vứt bỏ.

Đến lượt vợ lại ngẩn cả người, liền hối hả giục chồng đi lấy về. Quả nhiên đó là vàng thực và lạ thay mỗi thỏi đều có dấu hiệu riêng của Vạn Lịch. Nguyên do Vạn Lịch từ ngày đuổi vợ, buôn bán có phần thua lỗ. Một chuyến bị bão, thuyền đắm, Lịch chỉ thoát được thân còn bao nhiêu vàng bạc của cải đều chìm xuống nước và trôi giạt vào đây. Thế là kho vàng của Lịch lại thuộc về tay vợ chồng Mai thị. Từ khi có của, Mai thị bèn xây dựng nhà cửa và sắm ăn sắm mặc cho chồng. Thấy chồng quá ngờ nghệch, vợ bảo phải năng chơi bời với người ta để học khôn học khéo hòng mở mặt với đời. Chồng nghe lời, vào xóm gạ chuyện với mọi người để làm quen nhưng chả có ai thèm chơi với thằng nghèo lại nổi tiếng đần độn. Luôn mấy hôm liền, hắn đi không về rồi. Vợ hỏi: "Đã chơi được với ai chưa?". "Chưa". Mai thị lắc đầu nói một mình rằng: "Người đâu u mê đến thế. Suốt mấy hôm trời mà không làm quen được một ai. Họa có chơi với phỗng thì được!". Nghe nói thế, chồng tưởng vợ bảo mình không chơi với người thì chơi với phỗng, bèn tìm đến một ngôi đền vắng ở xa xóm. Hắn lân la toan làm quen với mấy bức tượng phỗng đặt ở hai bên sân đền. Thấy tượng phỗng nhe răng cười, hắn cũng cười theo, rồi lại quàng vai bá cổ làm như chơi đùa với người thật. Sau đó hắn đi mua bún lòng về mời ăn, nhét cho mỗi tượng một miếng vào miệng. Cuối cùng chẳng thấy phỗng nói gì, hắn tức mình xô phỗng từ trên bệ lăn kềnh xuống đất rồi bỏ ra về. Khi vợ hỏi, hắn kể lại tình thực. Mai thị giẫm chân kêu trời, đành giữ chồng lại nhà để dạy khôn cho hắn. Không ngờ ngôi đền mà anh chàng đánh giậm đến chơi lại là nơi phát tích của nhà vua. Tự nhiên, sau khi anh đánh giậm xô đổ tượng phỗng, nhà vua bị đau bại một nửa người. Bao nhiêu danh y được triệu vào cung chữa bệnh cho thiên tử đều lắc đầu bó tay. Một ông quan thái bốc gieo quẻ báo tin rằng ngôi đền này động. Lập tức triều đình phái quan tỉnh về làm lễ tạ. Pho thượng phỗng đổ xuống đất làm cho họ chú ý. Nhưng khi định dựng tượng dậy thì lạ thay, hàng chục người mó vào đều nâng không nổi. Quan truyền cho mấy cơ lính dùng đòn dây xúm vào cùng khiêng nhưng rốt cuộc tượng vẫn không hề nhúc nhích. Tin ấy bắn về kinh đô, nhà vua rất lo, liền sai yết bảng cho tất cả thần dân ai có phép gì dựng được phỗng lên bệ thì sẽ hậu thưởng. Hôm ấy Mai thị đi chợ qua đó thấy bảng yết thế, bèn về hỏi chồng:

- Hôm ấy anh làm thế nào đẩy ngã pho tượng xuống được? Hắn đáp:
- Tôi chỉ khẽ đẩy một cái là đổ ngay.
- Thế bây giờ có dựng lên được không?
- Làm gì mà chả được! 

Vợ bèn cùng chồng ra giật bảng xin quan cho vào nâng thử. Quả nhiên khi người đánh giậm mó tay vào tượng liền đứng lên được. Từ hôm đó nhà vua khỏi bệnh. Vua sai lấy vàng bạc thưởng cho vợ chồng Mai thị nhưng họ không nhận, chỉ xin làm một chân tuần ty ở sông Cả. Chức vụ tuần ty chỉ ngồi thu thuế không cần biết chữ. Vua ưng cho ngay. Hai vợ chồng liền đi nhậm chức. Sẵn vàng bạc, họ đưa ra xây dựng nhà cửa rất nguy nga ở bên cửa sông. Từ đó họ nổi tiếng giàu có trong vùng. Một hôm, thuyền của Vạn Lịch đi qua đấy, đỗ lại ở cửa tuần cho người lên nộp thuế. Mai thị biết vậy liền ra lệnh bắt chủ phải thân đến nộp. Tiến vào công đường, Lịch xiết bao kinh ngạc khi thấy ngồi trước án là người vợ cũ của mình cùng anh chàng đánh giậm ngày xưa. Mai thị mỉa mai bảo hắn: 
Biết rằng anh vẫn đi buôn, 
Em về kiếm chốn nha môn ngồi tuần. 
Dù anh buôn bán xa gần, 
Làm sao tránh khỏi cửa tuần em đây. 

Nghe câu ấy, Vạn Lịch vô cùng xấu hổ. Hắn từ tạ trở về thuyền. Vừa thẹn vừa uất, hắn nghĩ không còn mặt mũi nào nhìn lại vợ lần nữa. Đoạn hắn làm giấy kê khai tất cả của cải đem biếu Mai thị nói là để chuộc lỗi xưa, rồi đâm cổ tự tử. Mai thị thấy vậy lấy làm hối hận. Sau đó nàng đem bao nhiêu tài sản của Vạn Lịch, tâu vua xin đúc một thứ tiền gọi là "tiền Vạn Lịch" rồi đem phân phát cho những người nghèo khổ. Ngày nay thỉnh thoảng người ta vẫn còn nhặt được một vài đồng tiền đó. Người ta còn có câu hát:


Đồng tiền Vạn Lịch thích bốn chữ vàng
Công em ăn ở với chàng đã lâu
Đã không tình trước nghĩa sau
Bạc đen hẳn có trên đầu xét soi
Dòng sông, nước lặng lờ trôi
Mà thiên trường hận muôn đời còn ghi.



----
VAN LICH’S COINS
Folk tale

Once upon a time, there lived a merchant named Van Lich. One of the richest men of his generation, Van Lich owned nearly one hundred trading ships, all of which were laden with furniture crafted from solid silver and gold.

Despite, Van Lich’s wealth, he was unhappy. His business forced him to travel a feat deal and, during these trips, he suspected that his wife, the young and beautiful Mai Thi, was unfaithful.

One day Van Lich’s ship sast anchor in a lonely river. A fisherman approached Mai Thi, who was sitting on the prow, and asked her for a quid of betel. Feeling sorry for this poor fisherman, Mai Thi fladly gave him some betel.

Seeing this, Van Lich flew into a jealous rage. When the fisher man had gone, he ordered his wife to leave. Carrying the one bar of gold and one bar of silver given to her by her enraged husband, Mai Thi set off down the shore. She had not gone far when she met the fisherman. Mai Thi sobbed as she told her story to the astonished fisherman.

‘My husband thought that I was in love with you,’ cried Mai Thi. ‘Now he has thrown me out. I would like to become your wife, even though you are very poor. Please, we must try our best to get by.’ Given the circumstances, the fisherman felt that he could not refused Mai Thi’s proposal. He took her back to his tent on the riverside. Every day the man went fishing while Mai Thi stayed home, tending the chickens and ducks. Despite their hard life, the couple was very happy.

One day, it was raining too hard for the man to go fishing. Seeing that the chickens were pecking at the rice basket, the fisherman grabbed his wife’s gold bar to throw at them. Unfortunately, he threw the bar too far, so that it flew into the river.

‘Oh my god!’ screamed Mai Thi. ‘Do you know what you just threw?’

‘No,’ said her startled husband.

‘That was gold,’ said Mai Thi. ‘It’s the most valuable thing in the world.’

‘What?’ said her husband. ‘But I know a place where there are lots of bars like that. I didn’t bring them home because I could see no use for them.’

Mai Thi instructed her husband to retrieve the gold bars. Sure enough, the bars were real gold, and each of them bore Van Lich’s stamp.

In the three years since Van Lich had abandoned his wife, his business had faltered. The final blow came when most of his fleet was sunk in a storm. Although Van Lich’s ship survived, much of his gold was lost. As it happened, much of Van Lich’s vast treasure had somehow ended up near Mai Thi’ tent. With some of this money, the couple built a big house. Mai Thi ordered fine clothes for herself and her husband. While life was easier, Mai Thi felt dissatisfied. In this wealthy seeting, the realised that her husband was uneducated. She encouraged him to go and make friends and learn new skills, but none of the people her husband approached seemed to like him.

‘I don’t know why you’re so stupid that nobody wants to be your friend,’ complained Mai Thi. ‘I bet the only one able to stand your company is the clay statue of the giant guard.’

Upon hearing this, Mai Thi’s husband went to the local pagoda and started talking to the clay statue. When the statue didn’t answer, the became angry and toppled it. He then went home, where he told his wife of his failed attempt. Thereafter, Mai Thi lost all hope of educating her husband.

Shortly after the felling of the statue, the king fell ill. Despite the attention of the kingdom’s best herbalists, the king’s condition worsened. A seer was called in, who told the king that his illness stemmed from the toppling of the sacred statue. Soldiers were dispatched to set the statue upright, but no amount of pulling could cause the statue to budge.

Upon hearing this, the king grew very alarmed. He offered a reward to anyone who cold set the statue upright. Mai Thi approached her husband and asked if he could right the clay statue.

‘Yes,’ he said. ‘I think I can.’

Sure enough, the fisherman was able to raise the statue. Shortly thereafter, the king began to recover. The grateful king offered Mai Thi and her husband a lot of gold, but Mai Thi refused. ‘Please grant my husband a position in the Feudal Customs House,’ she begged.

So it was that, along with their wealth, the couple gained respect. They build an even bigger house and became very famous.

One day, Van Lich’s ship stopped at the Feudal Customs House to pay tax. Upon seeing his former wife and the fisherman, Van Lich felt terribly ashamed. Unable to bear the thought of seeing the couple every time he passed by this river, he wrote a will leaving all his remaining riches to Mai Thi. Then Van Lich killed himself.

With the King’s permission, Mai Thi transformed the gold left her by Van Lich into coins. These, she distributed to the poor. To this day, if you are very lucky, you might find some Van Lich’s coins.

Người dịch: Tigonphuongbac
Copyright Minh Quân

Giới hạn nào cho chúng ta


Thật ra trước entry này mình có viết một entry khác tên là "Tha thứ để được thứ tha". Nhưng sau khi viết xong tự cảm thấy nó không phù hợp để được public trong lúc này nên thôi cứ để nó trong draft vậy. Mà thật ra đây không phải lần đầu làm như vậy. Hiện tại trong draft-blog của mình đã có trên 20 entry hoàn chỉnh và khoảng gần 1 chục entry chưa hoàn chỉnh. Mình thích viết linh tinh này nọ vì mỗi lần có những ý tưởng, cảm xúc hay một trải nghiệm gì thú vị mình muốn lưu lại để sau này có thể xem lại hay sử dụng vào việc gì đó. Viết xong tất nhiên là muốn chia sẻ với người khác nhưng nhiều khi có những thứ thấy chỉ nên "còn ta với nồng nàn" là hay nhất, không thể cái gì cũng chia sẻ được phải có giới hạn cho riêng mình.

Viết blog là một cách để mình rèn luyện khả năng diễn đạt ý tưởng của mình, bởi ngoài đời thật mình rất kém trong việc này. Không phải là không biết nói, nhưng nói là cả một nghệ thuật lớn và khi bước vào các môi trường khác nhau thì cách thức diễn đạt cũng phải khác nhau cho phù hợp với mọi người. Nói thì phải biết diễn đạt cho logic và có giới hạn, phải làm sao cho người khác hiểu ý mình nhưng bên cạnh đó còn phải biết đắn đo lựa chọn từ ngữ sao cho mỗi lời nói thốt ra không làm người khác hiểu sai hay phật ý. Còn viết blog tất nhiên cũng là 1 hình thức diễn đạt, nhưng mình thích viết linh tinh và không cần có cấu trúc rõ ràng, hiểu hay không hiểu cũng chẳng quan trọng lắm vì chỉ là những cảm xúc linh tinh bất chợt của cá nhân mình mà thôi, nên nhờ vậy nó làm cho cảm xúc mình ít bị giới hạn nhất so với lúc nói. Như đọc bài này chẳng hạn bạn sẽ thấy cực kì khó chịu vì chẳng có paragraph nào ăn nhập với nhau cả. hehe

Trong môi trường hiện tại, mình rút ra được bài học là phải tự biết khiêm tốn và thành thật. Bởi có thể nói nhìn xung quanh ai cũng có một trình độ, tầm hiểu biết đều rộng ngang ngửa và thậm chí cao hơn mình rất nhiều. Khoác lác trong một môi trường như vậy chẳng khác nào tự giết chết bản thân. Nhưng nhiều khi ngay cả lĩnh vực mình rất khá vẫn không thể nói hết được những gì mình hiểu biết cho người khác được. Bởi vì mình thấy thể hiện cái tôi quá lớn đôi khi cũng có hại. Bớt nói lại một chút và lắng nghe nhiều hơn luôn là một lựa chọn tốt hơn. Người ta từng nói "con người chỉ mất ba năm để học nói nhưng lại mất cả đời để học lắng nghe" mà.

Nói chung là phải tự biết giới hạn mình trong cái khuôn được cho phép. Hãy tập quen sống trong kiếp con cừu đi (ông nào đó nổi tiếng lắm từng nói câu có cái ý này nè hehe) và đừng cố than vãn hay chống cự bởi mình thấy hậu quả của những người bước ra khỏi cái vòng kim cô đó đều không có kết quả tốt đẹp lắm. Cái đó mình tạm gọi là "giới hạn cho mỗi chúng ta" hehe

Mà thôi quay qua chuyện tình cảm đi cho nó hay ho, dễ nuốt. Nói mấy cái nãy giờ giống triết lý, lên gân dạy đời quá. Trong tình cảm mình thấy cũng vậy, phải luôn có những cái giới hạn cho mỗi người. Có người mình quen nghĩ rằng chí ít cũng sẽ thành bạn bè thân thiết nhưng sau này mình phát hiện là không thể chia sẻ gì được vì người ta không hiểu ý mình. Trong tiềm thức họ đã mang một mặc cảm hay tự ti gì đó nên khi mình nói ra họ lại nghĩ rằng mình đang nói móc ngoéo gì đó òi đâm ra buồn phiền. Khổ thật.

[À có chuyện này hơi lang mang qua chuyện khác òi nhưng thôi nói luôn hehe. Mình không có biết người khác nghĩ sao nhưng mình thì nghĩ hễ bạn cứ hay nói người khác về 1 vấn đề gì thì coi chừng là bạn đang là con người như thế đó. Hay như ông bà thường nói là suy bụng ta ra bụng người. Ví dụ như mình từng bị nói là khinh người (quả thật mình có khinh người, rất khinh nữa là đằng khác, ai mà thân với mình đi sẽ biết mình khinh các bạn đến cỡ nào haha) nhưng sau này mình thấy người nói mình câu đó cũng khinh người không kém gì mình. :D ]

Chết cha nói hồi lang mang quá không biết đang tính nói gì nữa đây. Thôi bận òi để khi khác nói tiếp. Mời nghe nhạc vậy, vì hôm nay nghe bài này mà có hứng viết cái entry này đó chứ. Chủ đề này còn nhiều cái để nói đợi có thời gian và cảm hứng chắc sẽ viết tiếp.

Còn về bài hát này có cái lyric rất là ý nghĩa với mình lắm nha. Nói chính xác là mình từng trải qua cái cảm giác như từng lời trong bài hát. Phải nói câu này vì nhiều bạn cứ nhìn thấy tên ĐVH là la lên "tui ghét thằng này lắm" cái không thèm nghe bài hát luôn. Bài hát nó không có tội đâu nha chỉ tại ca sĩ có tội là không làm hài lòng các bạn thôi nha.hehe

---


Giới Hạn Nào Cho Chúng Ta
Sáng tác: Thái Thịnh
Trình bày: Đàm Vĩnh Hưng

Mỗi thứ trong đời 
Điều chi cũng có cho ta riêng một giới hạn 
Ước muốn không trọn 
Người thương yêu nhất cũng cho là dối gian 

Mới kết giao tình 
Rồi ngày hôm sau lại chê trách nhau bội bạc 
Niềm tin nơi nhân thế luôn mỏng manh 
Tình người cho nhau cứ thay thật nhanh 

Mỗi kiếp con người 
Nào ai không biết khao khát bao điều ước mộng 
Lúc hết hy vọng 
Hầu như ai cũng trách than đời phũ phàng 

Hãy nghĩ suy rằng 
Chẳng một điều chi tự nhiên cho ta dễ dãi 
Và cuộc đời ta đâu như cơn mơ mãi mãi 
Định mệnh buồn vui đều là do ta giữ lấy 

ĐK: 

Và khi tôi vui thì tôi hát, khi tôi đau thì tôi khóc 
Sẽ trút hết những đắng cay trong lòng 
Chẳng khi nào tôi phải lo lắng, đánh mất hy vọng 
Cuộc đời còn cho tôi bao ước mơ 

Và khi tôi yêu thì tôi biết: tôi không bao giờ hối tiếc 
Dù cuộc tình tôi có lúc sẽ vỡ tan 
Tôi hiểu rằng tình yêu đã quá giới hạn 
Là một điều nhỏ nhoi trong thế gian, chẳng có chi không phai tàn! 
Copyright Minh Quân

What do you want from me !?


Mình nghe nhạc là do sở thích nhưng nhiều khi chỉ vì cảm xúc.

Có bài mình thích nó vì giai điệu nó hay nó đẹp nhưng có bài dù cho giai điệu cũng bình thường không có gì đặc sắc nhưng vẫn thích vì ca từ của nó hay. Nói chung thích một bài hát yếu tố quyết định là hợp gu với dòng nhạc đó.

Tuy nhiên vẫn có trường hợp ngoại lệ. Có thể bài hát chẳng thuộc cái gu vốn có của mình nhưng trong tình huống thích hợp đúng lúc tâm trạng của mình khi đó thì nghe đến nó mình có thể thấy rất hay. Và rồi sau này biết đâu sẽ ưa chuộng dòng nhạc đó không chừng.

Hehe nói dông dài là để dẫn nhập vô cái vụ này.

Who’ll stop the rain !?



Trời mới mưa được chút đã dứt. Lại nóng.
Trong người nóng, bên ngoài nóng
Vậy là đành phải đi tìm một chút gì đó mát mẻ từ tâm hồn vậy.
Lục trong đống nhạc có bài này. Nghe cũng hay.
Có thể nói nó cùng với bài Rythm of the rain là 2 bài khá hay nói về mưa.

***
"Từ lâu anh luôn mong đợi bàn tay nào hứng cơn mưa
Và mây đen như vô hình còn lấp che tia nắng ấm
Hãy cố giứ trong tim những ánh sáng hi vọng
Với tiến hát xua tan đêm dài mưa trong cuộc đời"

Này em có nhớ


Chúa đã bỏ loài người
Phật đã bỏ loài người
Này em xin cứ phụ người.

Này em xin cứ phụ tôi,
Đời sống quanh đây có vạn lời mời,
Đời sống quanh đây tiếng người mừng gọi em vào.
Đời đã quen với những kiếp xa nhau.

Chúa đã bỏ loài người
Phật đã bỏ loài người
Này em xin cứu một người.

Này em hãy đến tìm tôi
Vì những con sông đã cạn nguồn rồi,
Vì gió đêm nay hát lời tù tội quanh đời
Về cùng tôi đứng bên âu lo này.

Chúa đã bỏ loài người
Phật đã bỏ loài người,
Này em có nhớ cuộc đời.
Này em có biết loài người.
Này em có nhớ gì tôi.
(TCS)

Ước mơ anh nhỏ bé thôi ...


Tết này không có gì nhiều để nói chỉ một câu thôi "Người tình ơi mơ gì?". Một câu hỏi không hề đơn giản nha, không dễ trả lời mà cũng không muốn ai trả lời hết hehe.

Cung chúc tân xuân!

Chúc mọi người năm Dần
Đời không còn lận đận
Nhiều niềm vui bất tận
Lộc đến phủ đầy sân.
Thơ chúc tết của Kero

----
Người tình ơi mơ gì
Bé ơi mơ gì thế em!
Mà sao đôi mắt em trông vào xa xăm
Cớ sao không nhìn thấy anh?!
Từ lâu đang ngắm em xinh như một thiên thần!!!

Ghét ghê ai cần biết anh
Người ta đang ngắm muôn hoa vào mùa xuân
Với bao nhiêu là ý thơ
Bỗng anh làm tan ước mơ.

Người yêu tôi hỡi xin đừng nói câu hờn dỗi
Trong ánh xuân sang anh là gió em là nắng
Bay khắp dương gian cho mùa đông kia lùi tan
Để xuân huy hoàng …

Mùa xuân đang đến cho nghìn sắc hoa rực rỡ
Cho đám em thơ vui đồ mới trong ngày mới
Cho lứa đôi ta muôn nghìn năm ta không rời xa
Và … tình càng thêm thiết tha ...

Ngấy ngây trong tình đắm say,
Người yêu em hỡi … ước mơ gì hôm nay
Ước mơ anh nhỏ bé thôi
Cầu cho thế giới vui trong yên bình muôn đời

Chắc em cũng từng ước ao
Rồi đây ta sẽ đón xuân nơi mình trăng sao
Ước mơ em thật lớn lao
Mơ đôi mình đừng ... dỗi nhau. 


Copyright Minh Quân
Contact Me

Email

me@minhquan.info

Website

www.minhquan.info