-->

I am ...

an engineer,

a writer,

... and

a lover.

Tui là Quân,

Tui là 1 kẻ xấu xí, vô duyên, nhiều chuyện, lười biếng, hậu đậu, ngạo mạn, kiêu căng, ngang tàng, bướng bỉnh, bảo thủ, thù dai, cau có, khó chịu, đanh đá, dữ dằn, cộc cằn, lì lợm, hiềm khích, ganh tỵ, tiểu nhân, nham hiểm, ích kỉ, độc ác, tham lam … nếu bạn vẫn thích những điều đó từ tui thì tui rất vui được làm quen với bạn.

My Blog

Plan Man


Plan Man là bộ phim theo thể loại romcom và kèm theo đó cả màu sắc của một phim musical. Đây là bộ phim được làm khá chỉnh chu, bám công thức, hay và cảm động nhất trong vòng nửa năm trở lại đây mà tui được xem.


Chuyện phim có thể tóm gọn như vầy. Một anh chàng thủ thư nhìn vô mặt ngố ngố lộ chất dân geek mang trong mình một cái bịnh là … vô cùng đúng giờ. Anh lên lịch cho mọi thứ công việc trong ngày - mọi việc đều phải nằm trong một cái trật tự ngăn nắp của nó, tất thảy mọi chuyện phải có trong plan của anh. Cái đồng hồ đeo tay luôn liên tục kêu tít tít để báo giờ là thứ vật bất li thân của anh.



Bên cạnh đó anh còn mang một cái bịnh sợ dơ. Riêng về khoản này tui đồng cảm được với ảnh nhưng thấy ảnh có hơi làm quá, khoảng 1-2 tiếng thì được chứ đâu mà 5-10 phút rửa tay một lần thì thiệt là mỏi … chân ghê. Ngày nào đi làm trong túi xách của ảnh cũng có 1 chai nước rửa tay, 1 chai xịt vào không khí để tẩy trùng. Chưa kể hễ dơ dơ một chút là phải chạy tuốt về tiệm giặt ủi thân thiết gần nhà để giặt ủi lại quần áo thì thiệt xứng đáng làm running man quá.


Chuyện chẳng có gì đáng nói cho đến khi anh chàng gặp con người trong mộng của mình ở tiệm 7eleven gần nơi làm việc. Cô là một phiên bản hoàn hảo với anh khi giống anh đến từng centimet. Nhưng sự đời không như là mơ, cô gái mà anh đã theo đuổi trong suốt 100 ngày lại không chấp nhận anh chỉ vì tội anh… quá giống cô ấy. Đơn giản là vì cô cảm thấy mệt mỏi về sự ngăn nắp của mình, mệt mỏi vì sự sạch sẽ quá mức khiến tay cô bong tróc hết cả da… cô từ chối anh vì 2 con tim có chung tính cách nhưng lại không cùng chung nhịp đập. Tuy nhiên cô vẫn bỏ ngõ khả năng anh đến được với cô bằng cách chứng minh rằng mình đã thay đổi, không còn là một plan man nữa. Chính từ đây anh chàng thủ thư hiền lành kỹ tính đã rơi vào tay của một cô ca sỹ hippy với hy vọng cô giúp anh thay đổi được mình để anh có thể đến được với cô nàng trong mộng của anh.


Rồi thì anh bước vào hành trình thay đổi mình bằng việc trước tiên là đến bác sĩ trị bệnh tâm lý, nhưng rủi thay cho anh là gặp phải cô bác sĩ cũng đang quá stress về bịnh nhân của mình, mà stress cũng phải khi bệnh nhân của cô mang bịnh độc quá mà :))


Cùng lúc đó anh cùng với cô nàng ca sỹ hippy tham gia vào một chương trình tìm kiếm tài năng nhằm chứng minh sự thay đổi bản thân. Tại đây với khả năng sáng tác nhạc điêu luyện dựa vào hiện thực cuộc sống của cô và đi cùng với tài năng thiên bẩm chơi piano xuất quỷ nhập thần của anh mà anh giải thích đơn giản chỉ là chơi nốt này nốt kia và cứ chơi theo thứ tự vậy thôi … đơn giản mà :) (nghe tới đây thấy nhột ghê hồi đó tui cũng học chơi đàn mà học hoài ko vô dù tới giờ tui thấy tui cũng ko đến nỗi có thù với nghệ thuật lắm)



Việc tham gia chương trình với một bài hát quá hay về cả giai điệu lẫn nội dung (mà hầu như bài nào trong phim này cũng nghe hay hay) đã đưa hai người bỗng chốc đến vinh quang và cũng nhanh chóng đẩy cả hai xuống tận cùng vực thẳm. Mọi quá khứ đau thương của cả hai bị bới móc lên làm mồi cho bọn kềnh kềnh truyền thông. Cái giá của sự nổi tiếng ở đâu và lúc nào cũng luôn luôn vô cùng khác nghiệt và đầy đắng cay như vậy.


Tuy là phim hài nhưng kết phim lại là một câu chuyện cảm động về tình mẫu tử, tui đã rươm rướm nước mắt khi xem câu chuyện của anh chàng và nghĩ về chuyện của mình. Má tui cũng như mẹ anh hay mọi bà mẹ châu Á khác đều trông ngóng và chuẩn bị chu đáo để con mình bước ra đời thành công mỹ mãn. Mọi việc của các con đều trong plan của các bà mẹ. Và nỗi sợ lớn nhất dành cho đứa con, đó là không thể hoàn thành được cái plan - cái giấc mơ cả đời mà người mẹ đã vạch ra cho mình. Mang đến cho mẹ mình nỗi thất vọng, buồn đau, chịu sự xỉ vả chê cười từ những bà mẹ khác.


Riêng trong trường hợp của tui thì tui mang nỗi sợ khi thành công đến với tui quá trễ, lúc mà má tui không còn để mà chứng kiến nữa. Và tui cũng sợ khi không còn má tui thì tui cũng sẽ rơi vào hoàn cảnh tương tự như anh chàng trong phim. Lúc đó biết chia sẻ với ai về những thành công của mình. Tui nghĩ anh chàng trong phim cũng có cùng suy nghĩ với tui nên anh, dù là một người có chì số IQ 200 nhưng vẫn chọn cho mình công việc làm thủ thư, một công việc chỉ phải đối diện với những cuốn sách, dựa vào những cuốn sách mà sống, lấy sách làm bạn (nói không chơi chứ đã có lần tui nghĩ đến công việc này rồi đó chứ).



Tui cũng cảm thấy vô cùng đồng cảm với anh, một người có cuộc sống đã được lên lịch trình sẵn, nó nề nếp, quy củ và tẻ nhạt, vì vậy mỗi tối anh thường hay ngồi trên cái ghế trước ban công phòng mình ngó sang những căn hộ đối diện để xem một cuộc sống gia đình đúng nghĩa, có vợ chồng, con cái, để xem mọi thứ diễn ra như thế nào, tuy nó chỉ là những việc bình thường nhưng với anh nó là niềm hạnh phúc.


Xem phim tui cứ nghĩ về tương lai của tui, liệu rằng tui sẽ giống anh, một tương lai mà mình chỉ như cái máy để tồn tại hay tìm kiếm vinh quang trong điên cuồng. Một cuộc sống không người sẻ chia thì đau khổ biết chừng nào. Ôi cái sự đơn độc nó lạ lùng làm sao, đồng cảm làm sao.

Contact Me

Email

me@minhquan.info

Website

www.minhquan.info