Câu chuyện diễn ra cách nay đã rất lâu, từ thời còn các kiếm khách và các ca nữ. Tại một ngôi làng nhỏ ở một vùng quê có một chàng trai tên Thiện Toàn, chàng là con trong một gia đình cũng khá giả. Thiện Toàn rất chăm chỉ và siêng năng, anh học rất giỏi và là một người cũng giống như tên gọi của mình Thiện Toàn.
Trong làng có Sương một cô gái xinh đẹp như hoa, thướt tha như lụa, nàng có đôi mắt đen nhánh như hai hòn ngọc trai đen, với đôi gò má xinh xinh như hai trái đào nhỏ, hồng hào, tươi tắn. Một cô gái đẹp nhất trong vùng. Nàng còn được trời phú cho một giọng hát ngọt ngào như mật, quyến rũ như chim sơn ca.
Ánh Sương và Thiện Toàn là một đôi thanh mai trúc mã từ nhỏ. Hai người có một mối tình tuyệt đẹp mà người đời ai cũng ghen tị. Họ yêu thương nhau thật thấm thiết. Có những ngày họ cùng nhau vui chơi trong vườn hoa thượng uyển ngào ngạt hương hoa, những chú bướm đủ màu sắc như trộn lẫn vào nhau tạo nên một mối tình thần tiên chốn nhân gian.
Trong ngày sinh nhật lần thứ mười tám của nàng sắp tới, Thiện Toàn muốn tặng nàng một món quà thật đặc biệt và đầy ý nghĩa nào đó. Suy nghĩ mãi nhưng vẫn không tìm ra được… Trong một lần đi dạo trong rừng trúc, những cành trúc va đập vào nhau cùng với tiếng lá xào xạc tạo cho chàng một cảm giác thật êm ái, độc đáo. Chàng chợt nảy ra một ý định và … từ những cành trúc bé nhỏ, cùng với một chút tài hoa của mình chàng đã làm nên một chiếc phong linh (chuông gió) thật xinh xắn và đầy ý nghĩa. Trên chiếc phong linh có treo tấm giấy nhỏ một mặt ghi tên của nàng, một mặt ghi tên của chàng cùng một lời chúc thật dễ thương.
Rồi ngày sinh nhật của nàng cũng đến, gia đình nàng tổ chức một buổi tiệc thật lớn để mừng cho con gái. Vào đêm hôm đó, chàng đã lén dẫn nàng ra cánh đồng trống ở sau nhà. Dưới ánh trăng sáng, chàng đã trao cho nàng món quá của mình. Chiếc chuông gió trong tay này rung động theo từng cơn gió nhẹ thổi qua, mang mùi hương của cánh đồng hoa đang chín rộ. Chàng tặng chiếc phong linh cho nàng với ước muốn rằng tình yêu của hai người sẽ mãi trong trẻo, sẽ mãi du dương trầm bổng như tiếng chuông gió. Và chàng cũng muốn mỗi khi nàng nghe thấy tiếng chuông sẽ nhớ đến chàng… Nàng ngồi trong vòng tay thương yêu của chàng, trong tiếng chuông, dưới ánh trăng sáng, hai người yêu nhau nhìn về phía xa chân trời trong hạnh phúc mà có biết ngày sau …
Kinh thành năm ấy tổ chức kỳ thi trạng nguyên, chàng phải từ giã cha mẹ và người yêu mình, hẹn ngày đỗ đạt trở về. Trong cuộc chia ly đầy nước mắt nàng tặng chàng một con hạc giấy, mong chàng đừng thay lòng đổi dạ… nàng vẫn mãi chờ đợi chàng . Chàng từ biệt ra đi, trong không gian vang vọng tiếng chuông gió ngày nào …
Trong những ngày Thiện Toàn đi thi, một biến cố đã xảy ra tại ngôi làng nhỏ bé này. Vào ngày đại thọ của cha nàng, có quan tri phủ Dương Thường Trực là bạn củ của cha nàng tham dự. Nàng chúc thọ cha mình bằng một bài hát và một điệu vũ tuyết trần. Ai nấy đều tán thưởng, chàng trai nào cũng phải chết mê chết mệt. Nàng đã lọt vào tầm mắt quan tri phủ và ông ta ngỏ lời cầu hôn nàng cho con ông ta là Dương Thường Xuyên.
Thường Xuyên là một công tử hoà hoa rất đẹp trai nhưng lại có tính xấu hễ thấy cô gái nào đẹp là hắn quyết “cưa” cho bằng được. Và … Ánh Sương cũng không ngoại lệ… trước vẻ hoà hoa của hắn nàng đã ngã gục và quên đi mối tình nồng thắm ngày nào với chàng Thiện Toàn. Nàng lên xe hoa (xe ngựa !!!) để lại sau lưng đầy ấp kỷ niệm …
Về nhà làm dâu qua tháng ngày nàng thấy rõ bộ mắt thú vật của Thường Xuyên, hắn ngày càng dữ dằn hơn, cứ đi chồn lầu xanh đàng điếm say sưa, về nhà lại quát tháo đánh đập nàng. Cuộc đời giờ sống còn hơn chết, không còn những ảo mộng tốt đẹp như nàng đã từng mơ …
Không chịu nổi nữa nàng đã trốn về nhà cha mình. Nhưng Thường Xuyên không buôn tha, hắn sai người đi bắt nàng về. Khi nàng về tới nhà, trở lại căn phòng cũ hôm nào … nàng ứa nước mắt nhìn lại những đồ vật cũ, lại thương cho số phận của mình. Nàng một mình bước đi trên cánh đồng hoa, dưới cơn gió nhẹ và ánh trăng vằng vặc. nàng chợt nhớ đến Thiện Toàn và nàng lại khóc. Nàng khóc vì thương cho một cuộc tình, nàng khóc cho mình vì đã thay lòng đổi dạ …Nàng cứ đi cứ khóc rồi lạc đến rừng trúc khi nào không biết. Nghe tiếng những cành trúc va đập vào nhau, tiếng lá xào xạc rơi đầy trên nền đất, nàng như lặng đi, nghe âm thanh như tiếng chuông gió ngày nào Thiện Toàn đã tặng, vừa du dương và tha thiết, vừa trầm lắng và cảm thông … nghe như tiếng nói chàng ngày nào vẫn đang vang vọng, quan tâm nàng, những cành trúc như thay chàng hỏi rằng vì sao nàng lại khóc … Nước mắt nàng lúc này nhưng càng nhiều hơn càng tha thiết hơn …
Chợt tiếng vó ngựa phá tan không gian , bọn thuộc hạ chồng nàng đã đuổi theo tới nơi… Nàng lại chay chạy chạy mãi, tiếng vó ngựa cứ dồn dập sát theo sau, ngày càng gần hơn… rồi chúng dồn nàng đến bên bờ một vựa thẩm. Chúng mời nàng về nhưng nàng không nghe, chúng cứ dồn lại ngày càng gần nàng hơn … nàng quay lưng lại nhìn xa về phía chân trời, nhìn lên ánh trăng, … nàng ứa những giọt nước mắt cuối cùng, nàng nguyện kiếp sau mình sẽ trả món nợ đối với Thiện Toàn , nàng ước mong sẽ luôn được ở bên chàng … Nàng buôn mình rơi xuống vực thẳm sâu hút, nàng chết đi dưới một thung lũng hoa, miệng vẫn nở một nụ cười tươi thắm … Hồn này bay ra nhập vào chiếc phong linh ngày nào …
Còn về chàng Thiện Toàn thì đã đạt được ước nguyện của mình, chàng đã đổ đầu kỳ thi và được phong làm trạng nguyên. Chàng rất vui mừng và háo hức trở về quê nhà xưa gặp lại phụ mẫu và người yêu cũ…
Chàng về đến làng được mọi người chào đón nồng nhiệt, được gặp lại người thân chàng rất vui mừng, nhưng sao vẫn không thấy Ánh Sương ra đón chàng. Chàng tìm khắp mà không gặp được nàng. Khi hay hung tin nàng đã qua đời chàng như không tin được, nghe như một tiếng sét bên tai, chàng chết lặng đi…Ánh Sương đã chết
Ánh Sương đã xa chàng mãi mãi, không, chàng không thể tin được điều này … chàng chạy đi bỏ lại người thân nhìn theo trong nước mắt, chàng chạy đến rừng trúc và một mình ở đó. Chàng ở đó nhớ thương nàng, nhặt lá trúc mà nhớ nàng, nghe tiếng gió vi vu như nàng đang trở lại … Chàng ở đó lẳng lặng trong bảy ngày bảy đêm … Rồi chàng chỉ biết đến lại căn phòng của nàng, nhìn vật nhớ người …Chợt tiếng chuông gió ở đâu vang lên , thật quen thuộc … Chàng tìm khắp và thấy chiếc phong linh ngày nào chàng tặng cho nàng đang được treo trên một cây trúc ở sau nhà nàng … Chàng nhìn ngắm, hình như có bóng hình nàng trong đó, tiếng nhạc du dương như tiếng nàng đang trò chuyện với chàng … Chàng ngồi chỗ đấy, dần chìm vào giấc ngủ … trong mơ chàng đã gặp nàng, ấm lại mối tính thuở ấy … Chàng mất đi …
Hy vọng hai người sẽ có một mối tình đẹp hơn trong kiếp sau …
****
Nếu được làm một đồ vật, tôi sẽ là chuông gió – âm thầm cất giữ mọi cỗi cằn của thời gian, đợi một cơn gió thoáng qua sẽ cất lên những tiếng reo lạ lùng trong trẻo.
----
Chuông gió Sáng tác: Võ Thiện Thanh
Trình bày: Thu Minh
Nghe rất mơ hồ cây lá lặng lờ, có tiếng chim xa mờ ... xa mờ ...
Bóng nắng qua thềm, cánh bướm im lìm, nghe tiếng chuông thoang thoảng ... thoang thoảng ...
Lời chuông như đưa tôi đến miền rất lạ, miền cổ tích dịu kỳ
Lời chuông như đưa tôi đến miền đất thanh bình, miền cổ tích thần tiên ... thần tiên ....
ĐK:
Chuông ngân lên, cỏ cây rung lên.
Làn gió ban mai tung bay lá khô.
Rồi chuông rung lên một ngày mới đến
Ngày mới cho tôi tìm lại con đường.
Rồi chuông rung lên, rồi người cũng đến.
Người tình cổ tích đến mang hạnh phúc cho tôi
Và mỗi sáng chỉ mình tôi thôi
Ngồi nghe tiếng chuông gió reo bên thềm ru hồn tôi.