Trong suốt cuộc hành trình dài của đời người, ta phải bước qua nhiều chặng đường, đối diện với nhiều ngã rẽ. Người hạnh phúc là người có cơ hội bước đi và dám đối mặt với những thách thức trên con đường mà mình mơ ước. Nhưng tiếc thay cả 2 điều đó không phải lúc nào ta cần cũng đều hiện diện và song hành, nên mỗi khi nhìn lại những chặng đường đã đi qua không ít lần ta phải luôn cảm thấy hối tiếc.
You packed your things in a carpet bag
Left home – never looking back...
Ta thường thấy ở người trẻ sự mạnh mẽ, ngông cuồng, nổi loạn... nhưng vẫn ẩn chứa ở đâu đấy lại là một nỗi sợ hãi khôn cùng. Đó là nỗi sợ về một tương lai vô định với những khung màu tươi sáng của ước mơ, của hoài bão dần biến mất theo thời gian, để lại những mảng màu đen tối xám xịt bao phủ dần theo năm tháng. Đó là nỗi sợ về sự cô độc khi xung quanh không có lấy người thân hay bạn bè nào để hiểu và chia sẻ. Và đó là nỗi sợ về kiếp người ngắn ngủi và vô thường.
Tuổi trẻ, ta không có quyền lựa chọn cho việc sẽ bước tiếp hay dừng lại, bởi nếu không tiếp tục bước thì ta sẽ chẳng có gì và cũng sẽ không còn gì. Bước tiếp là một nghĩa vụ, một đòi hỏi mà cuộc sống này buộc ta phải làm để chứng minh sự hiện hữu của mình và động lực để thúc đẩy ta bước đi là vì ta vẫn còn muốn tiếp tục sống chứ nó chẳng hề có phần thưởng nào cho ta ở cuối con đường cả.
You can win if you want
If you want it you will win
On your way you will see
That life is more than fantasy.
Có thể ta sẽ không được hưởng chiến thắng ở đích đến, nhưng chiến thắng ở mỗi chặng đường đã đi qua là điều ta hoàn toàn cảm nhận được. Nhưng những cảm nhận ấy ngoài ta ra thì có ai biết, và rồi biết chia sẻ cùng ai? Thất bại ê chề thì luôn được mọi người chú ý, nhưng chẳng thể trách ai được vì họ không có lỗi, lỗi là ở ta quá bất tài.
Và rồi đêm nay, trong lúc tự hỏi rằng liệu tôi có chiến thắng không, cũng là lúc tôi đang đổ lỗi cho chính mình...