Em quan tâm anh, anh quan tâm em
Được quan tâm và bị quan tâm hẳn nhiên là hai phạm trù đối lập. Một cái làm người ta thích và cái còn lại thì thấy rất phiền. Nhưng dẫu cho có thấy thích hay phiền thì chí ít cũng phải thấy đó là điều may bởi vẫn còn được ai đó quan tâm.
Nếu xét về cuộc đời của một con người bình thường có đầy đủ cả cha lẫn mẹ lúc chào đời và rồi sau đó lớn lên có người yêu, lập gia đình, sinh con và nếu sống đủ lâu thì sẽ có thêm cháu, chắt... cứ như thế mà sống trọn vẹn hết một kiếp người thì ta có thể phác thảo nên một chuỗi mối quan tâm theo thời gian như sau:
Ở tuổi thiếu niên, ta chẳng quan tâm đến ai nhưng ai cũng quan tâm đến ta.
Ở tuổi dậy thì, kẻ ta để ý thì không quan tâm đến ta, kẻ ta không ưa lại đến muốn "lo" cho ta.
Ở tuổi thành niên, sẽ có những người may mắn ngày càng được nhiều người quan tâm nhưng bản thân người đó lại không biết nên quan tâm ai. Ngược lại cũng có những người quan tâm đến rất nhiều người nhưng chẳng ai thèm quan tâm đến.
Ở tuổi trung niên, ai rồi cũng mất dần ánh hào quang, sự quan tâm vì thế cũng mất dần theo năm tháng, lúc này cần nhất là kiếm một người để chúng ta quan tâm lẫn nhau bởi khi đó chẳng ai màng đến ta nữa.
Ở tuổi lão niên, người ta quan tâm nhất thì đã bỏ ta ra đi, những kẻ ta quan tâm thì bảo nó không cần.
***
Khi nghe "Ngã chỉ tại hồ nhỉ" (Em chỉ quan tâm anh) của Đặng Lệ Quân tôi bỗng có một cảm xúc thật kì lạ. Mở đầu tôi đã có thể hình dung ra ngay từng khung cảnh một của cuộc trò chuyện giữa cô gái và chàng trai đang yêu nhau, sau những cuộc hoan lạc ái tình, nàng khẽ nép người bên cạnh anh và thầm nói với anh rằng nàng đã rất may mắn vì có anh trong cuộc đời mình. Trước anh chẳng hiểu nàng đã có thể sống được như thế nào, nhưng nàng biết từ khi có anh, anh đã là nguồn sống và là hơi thở của đời nàng.
Nhưng công thức của cái đẹp là bất hoàn hảo, bởi lẽ, đời chỉ đẹp những khi còn dang dở, tình mất vui khi đã vẹn câu thề. Dẫu lí do là gì thì rồi chàng trai cũng rời xa cô gái. Còn cô, cô lại sống như trước đây cô đã từng sống dẫu cho nỗi đau đó kinh khủng đến dường nào. Nhưng liệu có ai giải thích được, sự chia ly ấy là bởi do đâu?
Tôi nghĩ mỗi người sẽ tự chọn cho mình một câu trả lời. Riêng tôi câu trả lời có lẽ làm nhiều người không hài lòng, sự chia ly đó là do sự quan tâm của cô gái. Trong cuộc đời này có muôn hình vạn trạng cách con người có thể chia sẻ cảm xúc với nhau. Những cái nắm tay hay chỉ là cái liếc nhìn đều chứa đựng trong mình những năng lượng to lớn vô tận có thể lấp đầy mọi cảm xúc. Thế nên ta lấy tiêu chuẩn gì, thước đo nào, để có thể cân đo đong đếm được sự quan tâm của người này dành cho người kia.
Nếu thật sự cảm thấy mình chỉ là kẻ đơn côi, chỉ có cho đi mà không nhận được hồi đáp, thì thiết nghĩ đó cũng là lúc nên tính đến việc dừng lại hay rời xa, đừng cố chịu đựng thêm làm gì để mà đau khổ. Nhưng nếu đó chỉ là những lần thoáng qua, những giây phút bất chợt thì có nên chăng mà lưu luyến lại trong lòng. Sao không để nó trôi đi như gió thoảng mây bay để lòng mình được nhẹ lại.
Người đời bảo nam nữ khác nhau trong tình cảm. Các cô gái thường được gán cho các tính từ nhu mì, yếu đuối, trọng tình ... không có được sự cương quyết rạch ròi như những chàng trai. Tôi lại không nghĩ vậy, chẳng phải ta đã nghe "mỹ nhân tự cổ như danh tướng, bất hứa nhân gian kiến bạch đầu" đó sao. Họ mạnh mẽ lắm, họ lý trí lắm chứ chẳng phải đùa đâu. Nhưng họ cứ thích vin vào cái cớ ấy để khỏa lấp đi những vấn đề khác mà họ không muốn đối diện. Trong khi đó các chàng trai với vẻ ngoài đầy lý trí đó trong tình cảm đôi lúc lại có những nỗi sợ hãi mà chính hắn cũng không thể định hình được. Và do vậy, những áp lực những đè nén ấy cứ thay phiên nhau đè nén lên đầu chàng trai đến một lúc nào đó với chàng quyết định ra đi lại là một sự quan tâm cao độ nhất mà anh dành cho cô gái.
Cá nhân tôi nói theo ngôn ngữ thời đại là không sợ gì chỉ sợ mỗi chia ly. Tôi sợ lắm cái cảm giác bị đè nén, bởi tôi đã phải trải qua cái cảm giác đó một cách cực kì khó khăn. Từ sau đó tôi luôn tâm niệm rằng phải giải quyết cho kỳ cùng, cho bằng được những khúc mắc, phải luôn rạch ròi phải thấu hiểu đến từng chân răng kẻ tóc. Có người bảo như vậy là máy móc, là thiếu tình cảm. Vậy thì tình cảm suy cho cùng là sự thấu hiểu hay thỏa hiệp? Nếu chọn thấu hiểu thì cũng nên chấp nhận sự nhàm chán mà nó đem lại, còn chọn thỏa hiệp thì cũng nên lường trước với những rủi ro tiềm ẩn sẽ phải đương đầu ở tương lai.
Tìm kiếm sự hoàn hảo là rất khỏ, nhưng chấp nhận sống chung và vui vẻ với sự thiếu hoàn hảo thì cũng khó không kém. Thôi thì cứ hẹn ngày mai mùa đến sẽ vui tươi!
Còn dưới đây là lời việt cũng của bài hát này do ca sỹ TMQ đặt lời và trình bày (cũng cần minh định một chút là anh ca sỹ và người đang viết những dòng này là 2 người hoàn toàn khác nhau, xin đừng nhầm lẫn). Bài này được anh sáng tác trên cảm hứng của bộ phim Thượng Ẩn. Phim này nội dung như thế nào, chủ đề gì tôi xin phép không bàn tới, nếu có tò mò xin tự mình tìm hiểu. Tôi chỉ dẫn ra đây như một cái kết cho bài này mà thôi.
0 nhận xét:
Post a Comment